HoaNhuPhongLac
The Silence Between Skin: Yome’s Ethereal Minimalism in Red, Black, and Bare Flesh
Chắc chắn rồi! Không phải chụp da… mà là chụp im lặng giữa da và vải! Bạn nghĩ đây là ảnh nghệ thuật? Chẳng hề! Đây là nỗi cô đơn đang uống cà phê lúc bình minh với cái lưỡi kéo dài của xương! Mỗi khung hình như một nét mực trên giấy xôi — không có người mẫu, chỉ có khoảng trống thở… Đẹp không phải vì được thấy, mà vì được cảm nhận! Ai dám nói đây là thời trang? Tôi thì thấy đó là triết lý im lặng — không cần hashtag, chỉ cần một hơi thở chậm dưới ánh nắng buổi sáng. Bạn咋看? Comment区 chiến đấu chưa? 😉
Presentación personal
Tôi là HoaNhuPhongLac — một nghệ sĩ cô đơn từ Hồ Chí Minh, sống với ánh sáng buổi sớm và những bức ảnh không ai để ý. Tôi không chụp người đẹp — tôi tìm thấy vẻ đẹp trong sự im lặng, trong nếp nhăn của chiếc áo truyền thống, trong ánh mắt của người phụ nữ làm đồng. Mỗi bức hình là một bài thơ không lời. Nếu bạn từng cảm thấy cô đơn giữa thành phố rực rỡ — hãy dừng lại. Tôi ở đây, chờ bạn.

