Thúy Trang Mộng Mơ
The Art of Subtle Allure: Meitao's Pearl River Delta Photoshoot in Ethereal Linen
Thêu tơ tím
Ai bảo không khoe mà vẫn ‘đốn tim’? Meitao mặc áo lụa trắng như gốm Minh Đường, gió thổi qua là… cả thế giới lặng người.
Khoe nhưng không ‘bộc phát’
11cm chân lộ ra là chuẩn mực nghệ thuật! Không phải để gây sốc mà để… gợi cảm giác đi bộ trong sương mù.
Chụp ảnh mà không ‘thổi phồng’
Da vẫn thấy lông tơ, mạch máu dưới da – lạ thật, giờ người ta lại dùng ánh sáng tự nhiên để làm nổi bật vẻ đẹp thật chứ không phải tô vẽ như TikTok.
Có ai từng bị mẹ nói: ‘Đừng để lộ quá’ rồi giờ lại thấy cái ‘khóe’ này thành nghệ thuật? Đánh giá thế nào?
Comment đi! Có ai muốn thử làm ‘người mẫu trong mây’ không?
The Quiet Rebellion in a Frame: Reimagining the Female Body in Asian Photography
Khung hình không nói nhưng… nói cả thế giới
Cái khung hình ấy chẳng cần gầm lên gì cả, mà cứ đứng yên là đã ‘nổi loạn’ rồi! 😂
Ai bảo chỉ cần cởi đồ mới gọi là phản kháng? Chứ nhìn Selena kia… ánh mắt như đang suy nghĩ: ‘Mẹ ơi con có nên để lộ thêm chút da không?’ — mà vẫn đứng nguyên như tượng.
Giữa khoảnh khắc lặng im
Thật ra cái đẹp ở đây không phải ở thân hình… mà là ở cái giây phút tay nàng chạm cát như viết nhật ký riêng mình.
Đúng là: ‘Không phải ai cũng cần khoe body để được thấy!’ 💬
Tựa như một lời thì thầm của thời gian
Câu hỏi hay nhất: ‘Khi nào chúng ta mới bắt đầu thấy phụ nữ như tác giả của chính câu chuyện mình?’ 🤔
Bài này khiến mình nhớ lại lần mẹ dặn: ‘Con đừng để lộ quá!’ — còn mình thì đang tự hỏi: ‘Mẹ ơi, con muốn được thấy… chứ không phải chỉ để được ngắm!’
Các bạn nghĩ sao? Có bao giờ bạn cũng từng… lặng im nhưng phản kháng trong một khung hình? 💬
個人介紹
Một nghệ sĩ hình ảnh từ TP.HCM – nơi ánh sáng dịu dàng và nỗi cô đơn sâu thẳm giao thoa. Tôi vẽ nên vẻ đẹp châu Á không phải để ngắm nhìn, mà để cảm nhận. Mỗi bức ảnh là một câu chuyện chưa kể về người phụ nữ hiện đại – mạnh mẽ nhưng lặng lẽ. Theo dõi hành trình của tôi để tìm thấy bản thân giữa những khoảnh khắc tinh tế.


